XtGem Forum catalog
hình ảnh
khang.dinh.dang.cap.wap.viet
Hi Mozilla/5.0
Lưu ý : Bạn có thể truy cập website qua điạ chỉ gốc Yeuwapvie.wapamp.com hoặc điạ chỉ tên miền phụ như
Yeuwapviet.tk , Yeuwapviet.no1.vn , Yeuwapviet.kute.vn
...
Tải Uc web để trình duyệt tốt hơn
[tải về] [hứơng dẫn]
¤ Soc bay Imedia [PM]
¤ Clan luckystar [QC]
¤ Bạn có 1Tin Nhắn Mới
HỒI 5 : Cafe
Hồi 5 : Cafe
Vâng và thế là vào một buổi
chiều Chủ Nhật như bao Chủ
Nhật khác, gió vi vu thổi đẩy lá
bay vèo vèo, tôi mặc cái quần
đùi màu kem dài qua đầu gối
của bố và khoác cái áo sơ mi ca
rô sọc màu đen nền tím lên
chiếc áo thun màu trắng
thường ngày tôi hay mặc ở
nhà, chân thì mang đôi dép lào
màu vàng hơi quá khổ so với
chân để đi tới cái tiệm nước
Trang nó hẹn tôi. Tỏa ra một
phong thái đặc biệt, không già
quá tuổi, không trẻ trước tuổi,
không quá màu mè, không quá
đơn giản, chỉ một chữ có thể
biểu đạt phong thái của tôi,
“Chất”
Cũng may là quán nước nó gần
nhà tôi, tôi có thể đi bộ để tận
hưởng cái không khí “trông”
lành của Sài Thành vào những
buổi chiều tấp nập, trên đường
xe cộ gầm rú những tiếng kêu
nghe hoang dã mà quen thuộc
“Bíp !!” “Rừm !!” “Bẹt bẹt !!” đủ
các loại thứ tiếng đa dạng và
phong phú, nếu tập trung sẽ có
thể nghe văng vẳng đâu đấy
tiếng chửi nhau của các bố đời
xã hội và các cháu trẻ giang hồ
“bập bẹ”, tất cả âm thanh hòa
nhịp lại như những tiếng chim
kêu vượn hú trên những mảng
rừng miền Trung.
Quán nước nằm ở ngã ba, thiết
kế ngoài khá bắt mắt. Tôi từ tốn
đi tới, nhìn vào cái kiếng đặt
giữa bức tường màu đỏ, bên
trong có những cái bàn ghế
trông cũng khá dễ thương. Có
đôi ba người đang ngồi bên
trong, có cả con Trang nó tới
sớm ngồi trầm tư suy nghĩ mà
chắc không phải là về cánh
đồng. Nhìn một bức hình như
thế, tôi liên tường tới chữ “tù”
tiếng hán, có 4 cạnh xếp với
nhau thành hình vuông, bên
trong có chữ “nhân” tức chữ
người. Cười nhạt phát rồi tôi
bước tới cảnh cửa chính, đẩy
cửa thò đầu vào trước rồi chân
lê dép bước theo sau, Trang
hình như nó vẫn chưa biết tới
sự hiện diện của tôi. Tôi mệt
mỏi đi tới với những tiếng lê
dép nghe rất chói tai, ngồi
xuống bàn thì Trang nó như từ
trên trời rớt xuống hớn hở hỏi.
-“Ơ tới rồi à”
Không nói nhiều, chỉ gật nhẹ
một cách lạnh lùng và gọi một
ly café đá, mắt hướng vào anh
bồi bàn như không hề để ý tới
sự hiện diện của nhỏ.
Một sự yên tĩnh đáng bất ngờ,
tôi ngỡ nhỏ nói nhiều lắm cơ. Cơ
mà thế cũng tốt, tôi thích một
sự yên tĩnh trong quán café
hơn là một sự bát nháo ngu học
vô tổ chức. Anh bồi bàn đem ly
café ra. Nhỏ nhìn ly café trên
bàn rồi nhìn tôi.
-“Uống café nhiều không tốt
đâu”
-“Ừ”
-“Thế sao lại uống ?”
-“Một ly không phải là nhiều”
Tôi biết là café có hại lắm chứ,
nhưng tôi vẫn thích uống. Mổi
người có một cách sống khác
nhau, người thì sống một cách
cẩn thận cái gì cũng sợ ảnh
hưởng tới sức khỏe, đến cả cái
điện thoại đập đá Nokia cũng
phải xịt chất khử trùng 4-5 lần
mới dám đụng vào, nghe xong
thì cất vào hộp bỏ vào cặp và
không dám đụng vào cặp nữa
vì sợ vi khuẩn, có người thì bê
bối và sống một cách ngu học,
rượu bia, thuốc lào lá phiện abc
các kiểu đều chơi mà không cần
biết ngày mai nhưng cũng có
loại người “không quan tâm”,
họ không quan tâm tới gì cả, chỉ
biết hưởng thụ những khoái lạc
của cuộc đời nhưng lại không
nhúng chân quá sâu, một ít này
một ít nọ và rồi một ít gì cũng
biết. Ừ tôi là cái loại người thứ
ba ấy.
-“Thành ít nói nhỉ ?”
-“Chắc thế”
Nhỏ mỉm cười, châm biếm tôi.
-“Lạnh lùng vô cảm, hihi”
Tôi nhìn nhỏ và không một nét
thay đổi nào trên khuôn mặt.
-“Chắc thế”
Nhỏ cười. Đùa chứ tôi biết rất
nhiều kiểu cười, cười nhạt, cười
trừ, cười giả tạo, cười cảm xúc
và cười đau, nhỏ đang cười
đau. Lòng tôi thấy buồn cười, gì
chứ cái nụ cười đau nhưng giả
tạo này tôi hiểu, nụ cười nhìn
có vẻ đau nhưng thật chất là nó
giả tạo không thật lòng. Tôi
hiểu là nhỏ sẽ sắp chia sẽ một
nổi buồn nhưng thật chất là nó
không đáng buồn cho tôi, một
thằng xa lạ mới quen được hai
ngày nhưng cũng có thể bảo là
chưa bao giờ quen.
-“Thành biết Tâm lớp 9a3
không ?”
Đúng thật là như tôi nghĩ, lại vụ
yêu đương nhạt nhẽo này. Tôi
cá là nhỏ bị sút vào mông một
cách đau điếng rồi bắt đầu tỏ ra
cần sự thương hại của người
khác.
-“Ừ biết !”
Tôi hỏi và tỏ vẻ tò mò trên
khuôn mặt giả tạo mà thánh
thần ban cho tôi.
-“Tâm hồi đấy là bạn trai mình”
Đấy, lại là chuyện yêu đương.
-“Mình với Tâm quen
nhau….abc…xyz…”
Tôi nhìn nhỏ và tỏ trên vẻ mặt
một biểu hiện đau thương, thấu
hiểu. Tôi lạ cái con mẹ gì các bạn
đồng trang lứa với tôi ? Mới 15
tuổi thôi, yêu cái con mẹ đương
gì ? Các bạn cố gắng tạo cho
mình một tình yêu, tỏ vẻ yêu
thương và public cho các bạn
đồng trang lứa khác, cố khẳng
định mình biết yêu, biết đau và
nhạy cảm. Các bạn yêu buổi
sáng, tối về nằm ngửa mặt lên
trần lập kế hoạch yêu như thế
nào, các bạn tạo cho mình một
câu truyện tình đầy sách vở,
các bạn cầm thau nước đổ tới
đổ lui rồi bảo là sóng gió cuộc
đời, tự lấy cây tăm chích vào
tay rồi bảo đau đớn cuộc tình
qua, lại có người ngồi nhà cầu
trời mưa để có thể ra đứng
dưới mưa một cách ngu học và
thiếu hiểu biết về sức khỏe để
rồi bô bô cái mồm bảo là đau vì
yêu.
Nói thì nói thế thôi, cũng có một
cơ số người biết yêu và yêu
thật lòng, để rồi cùng nhau abc
chuyện người lớn, chuyện đổ
vỡ ra và thằng con trai đi trại
cải tạo, thế là mất đi một cuộc
tình ngu học. Những suy nghĩ
của tôi có vẻ khá là “anti-yêu
đương” nhưng tôi chỉ dựa vào
những gì tôi nhìn thấy, đọc
được, nghe được mà suy ra.
Nhỏ ngồi kể một dàn ra, tôi hiểu
được ý chính, nhỏ chuyển
trường để được học gần người
yêu nó, nhỏ bị đá, nhỏ buồn,
nhỏ đi café với người lạ, nhỏ
quyết thay đổi bản thân. Ôi một
cái bài mà tôi đã thấy bao nhiêu
lần rồi, bất chợt tôi giật mình, lại
một cảm giác rợn tóc gáy đi
qua tôi. Nhỏ khóc. Tôi là một
thằng lạnh lùng và không có
lòng nhân ái như bao ông sư
theo đạo, nhưng tôi không bao
giờ chịu đựng được khi phải
thấy một người con gái khóc,
có thể là tôi ga lăng, có thể tôi
vẫn có tình người, cũng có thể
bản chất tôi nó thế. Những giọt
nước mắt rớt xuống, không cần
biết là giả tạo hay là thật lòng,
tôi không chịu đựng được. Tôi
ghét thế.
-“Thật ra thì, tình yêu thì phải
có mặn, có ngọt, có đau, có vui.
Ừ ai cũng biết cả mà, nhưng mà
hãy cứ tưởng tượng nó như
một ván bài, ăn thì vui, thua thì
tức hoặc như là một hộp bánh
ngọt, ăn nhiều thì ngán, ăn ít thì
thèm mà không ăn thì nó hư…
abc...xyz…”
Tôi ngồi kể một dàn về chuyện
tình yêu, thứ mà tôi đọc được
trong những quyển sách nhảm
nhí của mẹ tôi hay đọc. Mồm tôi
cứ nói, lòng tôi thì cứ cầu cho
câu chuyện sẽ làm nhỏ bớt khóc
đi, tôi pha tí hài hước, pha một
tí suy tư, gì chứ tài dùng mồm
tôi có thừa mà tôi không thích
xài mà thôi. Nhỏ ngồi say sưa
nghe tôi kể, đang kể thì tôi
dừng lại, tôi kể hơi nhiều làm
mất con mẹ hình tượng lạnh
lùng của tôi rồi. Tôi nhìn nhỏ,
nhỏ nhìn tôi với con mắt
“ngưỡng mộ”, có tí ngại nhưng
nhỏ hết khóc rồi. Nhỏ dụi dụi
mắt, đến bây giờ tôi mới để ý,
nhỏ nhìn cũng được, cũng dễ
thương, điện nước cũng khá ổn
nên chắc chả bao giờ sợ thiếu
tình yêu.
-“Thành rành quá nhỉ ?”
-“Đọc và kể, chưa yêu bao giờ”
Nhỏ chợt cười nhẹ.
-“Hôm nay tới đây thôi, về nhé”
Cuối cùng cũng được siêu thoát,
tôi tỏ vẻ có tí thất vọng và “ừ”
phát, lòng thì rân rân vì vui
sướng, cuối cùng cũng thoát
được con quỷ cái ám mình cả
ngày, tôi vội nhấc mông lên
đứng dậy, quay lưng một cách
lạnh lùng như bao lần, cho nhỏ
một nửa con mắt và nhẹ nhàng
bảo.
-“Trang trả tiền”
Ngắn gọn và xúc tích, mặc sau
lưng cái vẻ bất ngờ và ức chế
của nhỏ, tôi bước ra cánh cổng
như bao chàng anh hùng ưỡn
ngực đi ra trận trong bao phim
kiếm hiệp.

HỒI 6 : chấm dứt
+++++ EXIT +++++
GMAIL:Satnhan10a4@gmail.com
Phone:01684281595
Chia sẻ cho bạn bè

Facebook Twitter
Link :
Bbcode:
IU (`'·.¸(`'·.¸*¤*¸.·'´)¸.·'´) (»°for-ever°«) °-äpy and -äpy° °°° 1222184