Hồi 6 : Chấm dứt Trái đất vẫn cứ quay vòng vòng, thời vẫn cứ trôi, người người sáng dậy ăn sáng đi làm, đi học, tối về có người tắt đèn, có người không. Thời gian trôi theo sự phát triển của trí óc và thể xác của tôi, các bạn đồng trang lứa với tôi thì vẫn ngu dốt như sự phát triển của bọn họ tỉ lệ nghịch với thời gian. Do vì đây là khoảng thời gian dậy thì của tôi, tôi mắc một bệnh cực kì khó chịu. Thằng nhỏ của tôi hay ngóc đầu thể hiện dũng khí của bao thằng đàn ông mặc cho tôi có muốn hay không, nó vẫn không nghe lời, nó dùng hết sức để ngoi ra khỏi quần tôi, như một con phượng hoàng bất tử tràn trề sinh lực đang dùng sức đập vỡ cái **********g vàng để được thỏa sức lộng hành. Khoảng thời gian này con người hơi nóng nảy nhưng vẻ lạnh lùng lãng tử vốn có trong bản chất của tôi không mảy may thay đổi. Đã gần tới hè rồi, chỉ còn bốn tháng nữa là tới kì thi cuối học kỳ II, các bạn đồng trang lứa đã bắt đầu ra sức học bài, nhưng đối với tôi, cái kì thi này chỉ là chuyện nhỏ nhoi. Mắt nhắm mắt mở tôi cũng học sinh giỏi. Chả bù với cái con ngồi kế tôi, không hiểu nó hối lộ như nào để có thể lên được lớp 9. Giờ kiểm tra, mười quả thì chín quả em ấy mỉm cười làm duyên nhìn tôi với ánh mắt “cho mình xem với”, tôi cũng dễ tính thôi, tôi trả lại bằng một nụ cười ấm áp tình người với một kẻ dốt chữ, tôi còn xé hẵn một tờ giấy nháp và ghi lên đấy, nhỏ cứ hớn hở đợi tôi ghi xong. Tôi thích nhìn khuôn mặt nhỏ với vẻ mặt “clgt” khi nhìn thấy tờ giấy. “Tự thò đầu qua mà coi ^^” Nếu suy nghĩ lại và nhìn theo phương diện của một người khác thì tôi và Trang có vẻ đã thân với nhau hơn từ lúc ngồi trong quán café hôm nào. Có thể tại nhỏ thích bắt chuyện với tôi hoặc cũng có thể nhỏ ít có bạn giống tôi. Dần dần thì nhỏ có thể hiểu được cái nụ cười khốn nạn giả tạo nhưng lạnh lùng lãng tử của tôi, biết được thế tôi liền tự hứa với lòng mình là sẽ phải tránh xa nhỏ ra để chống những nguy hiểm sau này nhỏ có thể gây ra cho tôi. Suy nghĩ đấy lập tức biến đi sau khi nhìn thấy cái khuôn mặt xinh xắn và cái nụ cười ngu học đáng cười của nhỏ. Thôi đành, chuyện gì tới nó tới, có thân với nhỏ thì trái đất nó vẫn cứ quay. Đến kì thi học kỳ II, đúng như mong đợi của các cô gái si mê tôi và các chàng trai ăn ghen tức ở với tôi, một sự thông minh xuất chúng, tôi đứng đầu điểm toàn khối và… con Trang nó đứng thứ hai. Lần này thì khuôn mặt hình chữ “clgt” hiện rõ trên khuôn mặt lạnh lùng của tôi sau khi biết được cái tin trời đánh đấy, cứ ngỡ nhỏ ngu học lắm mà, quay bài cũng thuộc hạng ngu dốt, thế cớ sao lại có thể đạt điểm cao trong kì thi này chứ ? Học kì I, nhỏ còn ú ớ khóc lóc với tôi chỉ được HS Khá. Sự bàng hoàng đang chạy lung tung trong đầu tôi thì nhỏ lên mặt bảo. -“ Cái giề ? Tớ coi thế thôi, chứ đã muốn gì là được nấy !” Sự bình tĩnh lại trở về với tôi sau khi nghe được cái lý lẻ ngu học của nhỏ. Bụng vẫn còn chứa tí chất bất ngờ và đầy chất “cô tưởng cô là ai ?”. Cười nhẹ phát, tôi nịnh. -“Ờ ghê ! Vừa xinh vừa giỏi, đa sắc đa tài nhỉ ?” Nhỏ bổng dưng đỏ mặt và tỏ vẻ ngượng ngượng, một luồn điện lạ không xác định được vị trí xuất phát nhưng lại chạy thẳng vào tim, làm tim đập nhanh vài nhịp. Tôi xác con mẹ định được là tôi đã nịnh một câu không nên nói. Liếc sơ qua tình hình tôi hiểu rằng sẽ còn bất cập hơn trước sự im lặng của nhỏ, nhấc mông đứng dậy với sách “chuồn”. Thấy tôi đứng dậy, nhỏ kéo tôi lại. -“Đi về à ? Đợi tí đi với” Nhỏ lục đục bỏ tập vỏ vào cái cặp màu vàng hình trái tim của nhỏ và không cần biết tôi có đồng ý hay không. Từ cái ngày café hôm nào đấy tôi mới biết nhỏ ở chung chung cư với tôi và đều có một cặp ba mẹ có tư tưởng cho con học trường gần nhà là tốt nhất. Thế là dưới sự cưỡng ép của một con quỷ cái, tôi đành chân kề chân đi về với nhỏ. Con đường yêu quý của nhà tôi vào những buổi chiều êm đềm và yên tĩnh nay đã bị phá vỡ bởi cái loa phát thanh di động kề kề đi theo tôi vào mổi ngày, riết cũng quen lâu lâu cũng có vài câu chuyện thú vị và tôi cười nhẹ như những ông lão vượt tuổi 80 không còn sức để cười. Tới chung cư, nhỏ níu áo tôi lại, trên con đường vắng bóng người, tôi quay lại nhìn nhỏ, một sự im lặng, trời gió hiu hiu lạnh, xung quanh chỉ có tôi, nhỏ và vài ba cái cột điện, nhỏ nhìn xuống không nói gì, một cái vẻ ngượng ngùng làm đẹp thêm dáng điệu của một người con gái tuổi mới lớn. Tôi gần như không thể suy nghĩ, tôi đang hưởng thụ cái sự im lặng và không khí hiu hiu lạnh. Lý trí lại trở về, tôi định mở mồm “hả” phát để phá tan bầu không khí lạ lùng này thì nhỏ lại chen lời tôi. -“Trang yêu Thành !” Không đáp trả. Tôi quay cái lưng lạnh lùng hôm nào và gạt tay nhỏ ra, bỏ lại sau lưng người con gái vừa tỏ tình với tôi. Từ tốn bước đi nhưng có tí vội vã, tôi bước lên những bậc cầu thang trên chung cư…