Hồi 7 : Tao nhã ngu học
Tôi không phải là một người
thích yêu đương hay mơ mộng,
nhưng thật lòng thì tôi cũng có
tí cảm tình với Trang. Khi yêu
cảm xúc đứng trên đầu lý trí,
nói, làm, biểu hiện đều dựa vào
cảm xúc, điều đấy làm con
người trở nên dễ đoán và ngu
muội đi. Ranh giới để thằng
đàn ông trở thành con rối hoặc
cái cột của đàn bà rất mỏng
manh. Nói đôi ba chữ yêu, tay
trong tay, môi chạm môi, cùng
nhau âu yếm, ai mà chả làm
được. Đàn ông phần lớn đều là
bọn ngu học, thấy ai nói đôi ba
chữ yêu tỏ vẻ ngượng ngùng là
đầu óc quay cuồng cong miệng
cười hơ hớ ngay. Tôi có thể nói
đơn giản là tôi không tin vào
đàn bà.
Lê dép bước từng bậc thang dài
mà cao tôi nghe văng vẳng
tiếng chửi nhau như chó đuổi
mèo vào những buổi sớm hôm
nào. Hì hục bước tới trước cổng
phòng tôi.
-“Cái tổ cha nhà mày, con lày là
con lào ??”
-“Con Hoa làm chung với tôi thôi
bà ạ”
-“abc..xyz”
Ồ ! Ra là đôi ba mẹ nhà mình
đang chửi nhau, thật là ồn ào.
Chả có tí văn minh đô thị gì cả,
muốn chửi nhau sau không vào
phòng Karaoke mà cãi cho nó ít
tiếng ồn. Tôi mở cánh cửa nhìn
ba mẹ tôi, người ba luôn là cái
cột vững chắc của một gia đình
đang ngồi co rúp trên ghế cười
một nghẹn ngào cố gắng giải
thích về những tin nhắn của cô
nàng nào đấy, người mẹ là
người luôn sát cánh bên con và
gia đình, dịu dàng nhỏ nhẹ hát
từng lời ru cho con ngủ nay
đang cầm dép chỉ chỉ chỏ chỏ,
mồm phát ra những ngôn từ
thiếu tế nhị nhưng có vần có
nhịp trong những bài ru tôi ngủ
năm nào tôi còn bé. Tôi mở một
nụ cười ấm áp trìu mến nặc mùi
giả tạo, khẽ gật đầu chào ba mẹ
nhưng không lên tiếng xen vào
cuộc cãi vã thần thánh của cặp
vợ chồng tuổi bốn mươi.
Tôi sách cặp từ tốn đi vào
phòng, ba mẹ gần như không
hề hay biết trước sự hiện diện
của đứa con duy nhất mà hai
người bắt tay hợp tác để sản
xuất. Đóng cửa phòng lại vẫn
nghe thấy tiếng chửi sét đánh
của người đàn bà tôi gọi mẹ và
tiếng ú ớ kiếm cớ số lượng lớn
của người đàn ông tôi gọi là
cha. Chậc, trái đất quay ngược
vòng con mẹ nó rồi, thật ra thì
có khi chia tay lại tốt hơn, điều
đấy sẽ mua được sự yên tĩnh
cho tôi. Tôi không phải dạng
con buồn bã thất vọng và lầm
đường lạc lối khi ba mẹ chia tay
gia đình đổ vỡ. Ba tôi làm kỹ sư
cho một công ty lớn, mẹ tôi làm
phó giám đốc một công ty bán
máy tính. Nếu như hai người
chia tay thì tôi phải ở chung
một người, ở với ai tôi cũng
đều có thể ăn, ngủ, học nên
chuyện nó tới đâu tôi cũng tới,
gió đổ chiều nào tôi ngả theo
chiều đấy.
Lấy một đống sách tập trong
cặp ra với tư cách là một thằng
học sinh tiêu biểu toàn khối, tôi
ngồi trên bàn làm hết những cái
bài tập cỏn con đối với tôi, làm
xong thì tiếng chửi nhau đã
chấm dứt, tôi mở cửa ra thì
thấy “chiến tranh lạnh” mẹ tôi
ngồi một góc không nói năng
gì, ba tôi thì trầm tư nhìn ra bầu
trời và nhâm nhi điếu thuốc. Tôi
bước tới cửa và hai người cứ
như vẫn chưa nhận ra sự hiện
diện của tôi, mở cửa tôi bước
đi. Tới những bậc thang dài và
cao ấy, tôi bước lên và hướng
tới sân thượng như bao ngày.
Tôi mở cửa sân thượng ra và
nhìn khoảng trời mênh mông
màu xanh trong, không gì đẹp
bằng những buổi chiều gió hiu
hiu thổi như này. Tôi đứng sát
thành và ngắm bầu trời, từ đây
tôi có thể nhìn thấy những tòa
nhà cái cao cái thấp. Khu chung
cư đối diện tôi là nơi Trang ở,
đâu đó phất phới những bộ đồ
và những cái quần lót đàn ông
đàn bà đủ cả, cái màu trắng, cái
màu xanh, cũng có cái màu đỏ
đa màu đủ sắc được treo trên
những cái máng được để trước
lan can của mổi nhà, tất cả hòa
quyền tạo nên một bức tranh
sống động đủ màu sắc.
Tôi lấy cái chiếu và một chai
rượu tôi cất đang uống dở hôm
nào. Trải chiếu ra tôi ngồi lên
nhâm nhi chai rượu, một sự yên
tĩnh mà tôi cầu có được vào
từng giờ từng phút trong ngày,
tôi liêm diêm mắt mở mắt nhắm
mơ mộng về những cánh đồng
và phút chốc hình ảnh những
cái quần lót phất phới bay làm
ngắt dòng chảy mơ mộng của
tôi. Tôi ghét cái tuổi dậy thì đầy
những suy nghĩ đồi trụy này,
làm tí rượu tôi lại tiếp tục mơ.
Bổng Trang xuất hiện trong
những dòng suy nghĩ của tôi,
có lẻ tôi hơi quá khi không nói
không rằng bỏ nhỏ lại một
mình, tôi chỉ thích khi dừng lại
ở mức bạn bè, tôi không thích
yêu, ai hiểu cho tôi đây ? Không
mở mồm nói thì ai hiểu được,
cứ im im thì ngàn đời không ai
hiểu, hiễn nhiên thôi. Rượu
ngấm, tôi bắt suy luận nhiều
điều “hiễn nhiên” rồi lại nhoẻn
miệng cười một mình như
thằng bệnh. Những thứ mà
mình cho là bất công, buồn
phiền, những cảm xúc dư thừa
đều là do bản thân mình tạo
nên cả, tôi hiểu được điều đấy.
Gió vẫn cứ thổi vi vu, sự yên
tĩnh làm cảm xúc vượt lý trí tôi,
tôi liêm diêm ngủ…
Thức dậy, tôi thấy trời đã tối,
người có tí mệt mỏi, chóng mặt
và…sốt. Một trong những thú
vui tao nhã ngu học của tôi,
uống rượu rồi ngủ quên trên
sân thường và hệ quả là trúng
gió. Đầu óc quay cuồng, tôi cất
chiếu rồi đi xuống nhà, đứng
trước cổng tôi cảm nhận được
một sự yên tĩnh tôi luôn mong
chờ, lòng mừng rỡ mở cửa ra.
Cái **************** mẹ cửa
khóa ngoài... bộ hai ông bà đấy
quên là đã có một đứa con luôn
rồi à ? Chắc là lại làm lành rồi
dẫn nhau tung tăng đi chơi và
bỏ lại thằng con yếu đuối đang
bị trúng gió. Chả còn việc gì, tôi
mệt mỏi đi xuống dưới và vào
một quán café dưới nhà. Gọi
một ly café đá và ngồi bơ phờ
như thằng nghiện đợi ba mẹ
về…
Ngồi co rúp lại vì cảm thấy lạnh,
không điểu khiển được những
suy nghĩ, tôi nhớ tới Trang.
“Chậc” một phát rồi uống tí
café cho tỉnh táo đầu óc thì tôi
thấy Trang đi ngang, quỷ ám
tôi rồi à ??
….