Old school Swatch Watches
hình ảnh
khang.dinh.dang.cap.wap.viet
Hi Mozilla/5.0
Lưu ý : Bạn có thể truy cập website qua điạ chỉ gốc Yeuwapvie.wapamp.com hoặc điạ chỉ tên miền phụ như
Yeuwapviet.tk , Yeuwapviet.no1.vn , Yeuwapviet.kute.vn
...
Tải Uc web để trình duyệt tốt hơn
[tải về] [hứơng dẫn]
¤ Soc bay Imedia [PM]
¤ Clan luckystar [QC]
¤ Bạn có 1Tin Nhắn Mới
HỒI 8 : Mối tình đầu
Hồi 8 : Mối tình đầu
-“Ủa ? Thành à ?”
Ngồi trong góc tối của cái quán
Café thiếu ánh sáng, tôi nhìn
nhỏ với ánh mắt thất vọng, cứ
ngỡ nhỏ đi ngang qua tôi mà
không hay biết. Ngờ đâu trời
xui quỷ ám đi gần qua thì nhỏ
quay đầu lại. Có chút ngại với
việc lúc chiều tôi gượng :
-“Ừ”
Nhỏ đi vào quán Café, tay xách
một bịch đựng vài ba ổ bánh
mì, nhỏ ngồi xuống nhìn tôi.
-“Thành bệnh à ? Sao nhìn bơ
phờ thế ?”
Mắt cú hay sao mà tinh thế nhỉ ?
Ngạc nhiên trước đôi mắt thánh
thần của một người con gái. Tôi
rên.
-“Trúng gió”
-“Ba mẹ đâu ?”
-“Đi chơi”
-“Sao không ngồi trong nhà mà
ngồi Café thế này ?”
-“Cửa khóa”
Một sự im lặng đáng sợ sau một
dàn trả lời ngắn gọn dễ hiểu của
tôi. Tôi nhìn nhỏ, nhỏ nhìn tôi,
hai đứa nhìn nhau, mắt tôi thì
liêm diêm mệt mỏi, mắt nhỏ thì
kì lạ khó hiểu. Tôi không hiểu
được là nhỏ đang thương hại
hay đau buồn. Đàn bà khó hiểu
vật.
-“Thành có ghét Trang không ?”
-“Không”
Giờ thì tôi có thể biết rằng là
nhỏ đang buồn.
-“Trang không bỏ cuộc đâu,
Trang hứa sẽ làm cho Thành
yêu Trang.”
Sến và cổ vật vã. Cái bài mà tôi
nghe gần như suốt năm lớp 9
của các cô gái bị tôi sút vào cái
mông cổ lổ sĩ ấy. Tôi ghét sến,
mà tình yêu thì dĩ nhiên sẽ phải
sến. Tôi không trả lời, nhìn đi
chổ khác. Nhỏ đứng dậy, đưa
lưng vào mặt tôi, ủ rủ bước đi.
Thế cũng tốt, tôi sẽ lại có được
những khoảng thời gian bình
yên hôm nào.
Đến 10g đêm, tôi vẫn ngồi
trong cái quán Café ấy, ngắm
nhìn các bà, các ông đi qua đi
lại, người thì bán vé số, người
thì hốt rác, người thì cầm chai
rượu đi tới đi lui rồi múa may
loạn xạ. Bất chợt từ đằng xa, có
đôi vợ chồng già tay trong tay
tung tăng đi tới, miệng nhoẻn
một nụ cười không hợp với
tuổi, vô tư không để ý gì cả.
Vâng, ba mẹ tôi đấy, tôi chết dở
sống dở lết cái xác ra và tặng
ba mẹ một nụ cười nồng ấm
đáp trả cho sự vô tư của hai vợ
chồng.
-“Ồ ! Con về rồi đấy à”
Lòng ức chế tự hỏi cái câu đấy
là của tôi hay của ông bà ? Tôi
cười dịu dàng.
-“Dạ”
Cuối cùng thì cũng lên nhà, nằm
thẳng cẳng ra cho ông già cạo
gió. Mệt mỏi nhưng mà ngủ rất
ngon.
Sớm hôm thức dậy, tinh thần
khỏe khoắn, thằng em nhỏ thì
vẫn tràn đầy sinh lực như ngày
nào, tung cái mền, nhảy xuống
sàn như một vị anh hùng vừa
qua cơn sinh tử. Đánh răng rửa
mặt thay quần áo rồi tự ngắm
mình trong gương.
-*Đẹp trai phong độ quá* Tôi tự
nghĩ.
Cầm cái cặp với một “quả” tự
tin rất to, tôi đẩy cửa hùng
dũng bước đi. Lòng hưng phấn
đón chào một ngày mới nhưng
khuôn mặt vẫn lạnh lùng như
bao ngày tôi đi tới trường, qua
bao dãy nhà, mọi thứ thật tấp
nập. Người thì hùng hục xếp
bàn xếp ghế chuẩn bị mở tiệm
café, người thì chửi la chí chóe
sau một đêm không ngủ đánh
bài, người thì vạch quần đứng
đái trong một cái hẻm khuất và
văng vẳng đâu đây vẫn nghe
tiếng những con thiêu thân
cưỡi xe bô đam gầm rú hù con
nít.
Bước vào trường cùng với
những đứa bạn ngu học đồng
trang lứa, đâu đây vẫn thấy
những cái nhìn ăn ghen tức ở
của những thằng con trai ngu si
và những cái nhìn si mê của các
cô gái ngu muội.
Ông hiệu trưởng não đơn giản
đang lê cái thân mập ú đi tới
văn phòng, tôi đi ngang, miệng
cười tươi chào rõ to :
-“Con chào thầy ạ !”
Nhìn thấy cậu học sinh ngoan
của mình chào mình, ông cười
rạng rỡ.
-“Ừ chào em”
-“Thầy dạo này nhìn phong độ
nhỉ, trông được tướng ra phết”
Những câu chào, thăm hỏi thân
mật thường diễn ra giữa tôi và
ông thầy dễ đoán ấy, ông thích
được nịnh một trong những
tính chất thường thấy của
những người não ngắn. Cơ mà
ông ấy là người bảo kê tôi với
bọn con trai ngu học kia mà, lúc
nào tôi cũng mở nụ cười rạng
rỡ và chiếm lấy trái tim ngu dốt
dễ dụ của ông.
Vào lớp, vẫn cẩn thận như
thường lệ, kiểm tra ghế, hộc
bàn, lưng ghế. Tôi thanh thản
ngồi xuống, nhỏ Trang cũng từ
từ bước vào lớp với con Hoa,
một trong những nhỏ bạn thân
ít ỏi của Trang, thấy tôi, Hoa nó
cho tôi một nửa con mắt lạnh
lùng và đầy sát khí, chắc Trang
lại lèm bèm chuyện hôm qua
cho con Hoa ngu si ấy rồi,
không chấp đàn bà, tôi mỉm
cười trìu mến và trả lại một ánh
mắt “kệ con mẹ”.
Trang tới bàn tôi và ngồi
xuống, không nói một chữ nào.
Thay đổi lẹ thế, mới hôm nào
còn bô bô cái mồm với tôi giờ
đây thì im lặng ngoan ngoãn
như một con mèo bị què một
chân. Tôi không quan tâm nữa,
chuyện gì tới nó tới, trái đất
vẫn quay mà.
Lớp học diễn ra như thường lệ,
cô giáo dạy những bài học mới
mẻ nhưng quá đơn giản với
thằng thông minh như tôi.
Bổng nhận thấy trong người có
một cảm xúc khá lạ, có gì đấy
trống trải và hơi buồn.
Chiều về, một mình bước đi trên
con đường yên tĩnh hôm nào,
cái cảm xúc trống trải khó tả ấy
làm tôi hơi mệt mỏi. Tôi nghĩ tới
Trang, nghĩ xem nhỏ sẽ làm
những gì, nói những gì khi đi
chung với tôi, lơ mơ trong
những hình ảnh ảo tưởng, tôi
giật mình. Cảm xúc tôi bổng
dưng vượt lý trí, để cảm xúc
vượt lý trí là một trong những
cái ngu học của con người, tôi
không thể bị như thế được. Tập
trung lại và dẹp bớt mọi suy
nghĩ về Trang thì tôi lại thấy
Trang trước mặt, nhỏ quay lại
nhìn tôi, tôi nhìn nhỏ. Một cảm
giác nhảm nhí khó chịu không
tả được đang chạy xung quanh
cơ thể tôi, tôi bổng cảm thấy
ngại ngùng không thể nói
chuyện với nhỏ, mắt tôi không
rời được khuôn mặt xinh xắn
của nhỏ, nhưng tôi là kẻ thông
minh và biết dùng cái đầu nên
lý trí lại sớm trở về. Tôi quay
mặt tránh cái nhìn của nhỏ,
không một tiếng chào, không
một biểu hiện, tôi lạnh lùng
bước đi không quay đầu.
Những cảm xúc ngu xuẩn khó
chịu cứ bám lấy tôi, làm tôi
không có hứng làm gì cả, tôi
nằm phè rốn lên trần nhà.
Không lẻ tôi yêu ? Vừa mới đây
tôi đã phũ nhỏ, tôi và nhỏ chưa
bao giờ có cái gì quá thân thiết
với nhau, thậm chí lần đầu tôi
gặp nhỏ tôi còn “cay từ cái nhìn
đầu tiên” nữa mà. Không lý giải
được, tôi đổ thừa cho tâm lý
tuổi dậy thì của tôi và cuối cùng
cũng có thể ngủ.
Ngày ngày trôi qua, cái cảm xúc
này tôi không khống chế được
nữa, tôi thường ngắm nhìn si
mê nhỏ, tự nhủ trong lòng, nếu
yêu đơn phương như này thì
cũng sẽ có ngày nó phai đi.
Cuối cùng thì cũng hết năm học
lớp 9, đến cuối ngày tổng kết
năm học, tôi không kiềm chế
lòng nữa, mặc cho cái tư cách, sĩ
diện to lớn của tôi, tôi chạy đi
kiếm nhỏ, tôi quyết nói lời yêu
thương với nhỏ.
Từ xa tôi thấy nhỏ, nhỏ ngồi
trong vòng tay một thằng khác,
âu yếm nhau.
- “Trang không bỏ cuộc đâu,
Trang hứa sẽ làm cho Thành
yêu Trang.”
Cái câu tôi nghe từ hôm nào
đấy, chợt văng vẳng trong tai
tôi, đau buồn thất vọng, tôi mới
nhớ lại những suy nghĩ về yêu
đương của tôi. Tôi mới 15 tuổi
mà, yêu đương cái con mẹ gì
chứ ? Lòng nhức nhối, uất ức,
tự trách mình ngu dốt tự làm
khổ mình. Tôi lê cái xác không
hồn đi ra khỏi cổng trường,
mặc cho đôi tình nhân sau lưng
đang âu yếm, trái đất cứ như
ngừng quay.
*Yêu làm con người ta ngu
muội đi, cảm xúc dần chiếm lấy
quyền hành và để lại cái kết cục
đau khổ*
Ôi con mẹ nó, nực cười cái mối
tình đầu…

HỒI 9 : Lớp 10
+++++ EXIT +++++
GMAIL:Satnhan10a4@gmail.com
Phone:01684281595
Chia sẻ cho bạn bè

Facebook Twitter
Link :
Bbcode:
IU (`'·.¸(`'·.¸*¤*¸.·'´)¸.·'´) (»°for-ever°«) °-äpy and -äpy° °°° 1111228